Một bộ phim chiến tranh giá trị khiến người xem lặng đi, không phải vì sốc mà vì thấm
Ngày 2.7, tại hội thảo với chủ đề “Dấu ấn phim chiến tranh của Việt Nam từ sau ngày thống nhất đất nước” trong khuôn khổ Liên hoan phim châu Á Đà Nẵng lần thứ 3, Đạo diễn điện ảnh Bùi Tuấn Dũng đã có bài tham luận về chủ đề giá trị thực sự ở một bộ phim chiến tranh.
Theo đạo diễn Bùi Tuấn Dũng, một bộ phim có giá trị, đầu tiên là phải khiến người xem cảm thấy cuốn hút bởi một câu chuyện đủ sức nặng và những nhân vật sâu sắc. Sau khi xem, người ta phải suy nghĩ, đặt câu hỏi, thậm chí thay đổi nhận thức về điều tưởng như bình dị. Đó có thể là bài học về tình người, sự mất mát, vượt qua, hay chỉ đơn giản là sự tử tế giữa hỗn loạn.
Một bộ phim thường được xác định bởi ba giá trị: nội dung – chân thực, sâu sắc, hấp dẫn; nghệ thuật – thành quả của nhiều bộ phận sáng tạo; và hệ thống cảm xúc – kết quả của thông điệp tư tưởng tác phẩm.

“Phim chiến tranh cũng vậy. Phim tốt cần tái hiện trung thực bối cảnh, nhân vật, phản ánh đúng sự kiện, không tô hồng. Phải cho người xem thấy cả vinh quang và bi kịch, đi sâu vào đời sống, lựa chọn và bản ngã của nhân vật. Người lính không chỉ là công cụ chiến đấu, mà còn là người cha, người con – là con người với cảm xúc, yêu thương, trách nhiệm.
Giá trị nghệ thuật là yếu tố hình thức: bối cảnh, phục trang, kỹ xảo, âm thanh, dựng phim – tất cả phải được nghiên cứu kỹ để tạo không khí chân thực. Tuy nhiên, nếu lạm dụng kỹ xảo sẽ phản tác dụng. Nghệ thuật kể chuyện là yếu tố then chốt”, đạo diễn Bùi Tuấn Dũng nhấn mạnh.
Cuối cùng là cảm xúc và thông điệp nhân văn. Phim chiến tranh không để kích động bạo lực, mà để nhắc rằng hòa bình là điều thiêng liêng. Một bộ phim chiến tranh giá trị không giáo điều mà gợi mở, để người xem tự suy nghĩ.
Đạo diễn Bùi Tuấn Dũng cho rằng, một bộ phim chiến tranh giá trị nhất – là phim khiến người ta xem xong im lặng. Không phải vì sốc, mà vì thấm. Thấm về nỗi đau, sự mất mát, lòng yêu nước, và khát khao sống trong một thế giới không còn tiếng súng.
“Phim giá trị là phim khiến người ta rung động, có thể cười, có thể khóc, có thể im lặng. Sau khi xem xong, cảm xúc thật và sâu lắng là thứ ở lại lâu nhất. Phim hay không phải để xem rồi quên, mà để nhớ và sống tiếp với nó.
Nó khiến người ta muốn xem lại, hoặc không dám xem lại – vì nó ám ảnh. Phim hay không nhất thiết phải là bom tấn, không cần nhiều giải thưởng – mà là phim khiến người ta trở thành một con người khác, dù chỉ một chút”, ông Dũng nhấn mạnh.


